Tình yêu là một cái gì đó nó mơ hồ, nó mờ nhạt và mỏng manh lắm! Nó cứ ùa về trong tâm trí, nó làm em tâm hồn chai sạn và làm cho đôi bờ mi xơ xác khô sạm không còn chút cảm xúc nào. Đến nỗi mà em không dám chạm vào nó vì em sợ nó làm mình bị tổn thương, nó làm mình phải rơi nước mắt mỗi khi đêm về.
.
Người ta vẫn thường nói "Con trai thì ít khi khóc lắm! Nhưng khi họ khóc là lúc họ đau khổ nhất. Ngược lại con gái thì thường hay khóc nhưng khi họ không còn nước mắt để khóc nữa là lúc họ đã đau khổ quá nhiều".
Em nghĩ câu nói tuôn qua cửa miệng đó nghe sao thấy hay hay và nó đúng với em đến thế! Bởi lẽ trong cuộc đời mỗi con người ai cũng sẽ có một mối tình đầu khắc sâu trong tâm khảm mà con người ta không dễ gì quên được!
Có đôi lúc em tự dối lòng mình biện hộ cho những hành động của anh nhưng em đã quá sai lầm cho hành động ngu dốt đó vì thật ra anh không hề yêu thương em một chút mảy may nào cả như anh thường vẫn nói. Người ta nói đúng thật "Cái gì không thuộc về mình dù có níu kéo cách mấy thì nó vẫn không phải là của mình".
.
Vậy mà em vẫn cố chấp, vẫn không tin chịu cứ cố phủ định nó đi bằng mọi cách để rồi giờ đây gượng cười giả tạo cũng chẳng được nữa rồi!
.
Em ghét cái bản thân mình, ghét cái lối sống quá tình cảm và yếu đuối như con thiêu thân đam mê mù lòa cứ cố vùi đầu vào ánh sáng để rồi biết mình sẽ chết.
.
Nhưng anh ơi !
.
Thời gian nó sẽ là liều thuốc hữu hiệu để chữa lành mọi vết thương trong em nhưng nó sẽ không bao giờ chữa được cái tình yêu tinh khôi mà em dành cho anh cả. Giờ đây anh và em như hai người xa lạ như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau vậy mà em cứ mãi khờ dại đứng đợi anh nơi cuối con đường như thế !
.
Ừh ! Thì thôi kệ vậy ! Dù có thương hại cũng là mãn nguyện và đầy đủ lắm rồi! Em không còn thèm thuồng hay khao khát thêm điều chi nữa hết! Và em sẽ không bao giờ hối hận trước những điều mình đã làm vì em cảm thấy hình như mình trưởng thành và lớn lên rất nhiều từ nó. Và mai này trên con đường đời tấp nập nếu vô tình ta gặp lại nhau thì xin anh cứ xem như chưa từng quen biết anh nhé! Để cho con tim của con bé ngốc nghếch ngày nào thôi không còn thổn thức mỗi khi nhớ về anh và để nó có thể mạnh mẽ cứng cáp đối chọi với bao sống gió trong cuộc đời !
.
Đã đến lúc em phải dừng lại thôi !
.
Dừng lại để tổng kết chặn đường dài đã qua xem coi mình được gì và mất gì? Dừng lại để đôi bàn chân bé nhỏ được nghỉ ngơi sau một cuộc hành trình lê thê mệt mỏi.
.
_Tuy lòng không muốn nhưng em sẽ cố gắng tập thành thói quen để quên đi cách yêu đó vì em biết có kéo dài thêm đi nữa thì cũng chả được gì mà chỉ làm cho mọi việc nó trở nên càng tệ hại thêm thôi! _
.
Em sẽ bước đi một mình trên con đường đầy nắng mà không có anh và em sẽ cố gắng chôn chặt một góc trời kỷ niệm đó vào trong lòng để biết rằng quên được anh em cũng quên cách để em yêu một người!
Comments[ 0 ]
Post a Comment