Sứ điệp của Đức Thánh Cha nhân Ngày Thế Giới các bệnh nhân 2013

9:00 PM |
LM. Trần Đức Anh OP


VATICAN. ĐTC Biển Đức 16 kêu gọi các tín hữu tăng cường các hoạt động bác ái trong các cộng đoàn Giáo Hội nhân dịp Năm Đức Tin.


Ngài đưa ra lời kêu gọi trên đây trong Sứ điệp công bố hôm 8-1-2012, nhân dịp Ngày Thế Giới các bệnh nhân lần thứ 21 sẽ được cử hành trọng thể tại Đền thánh Đức Mẹ Altoetting ở miền nam nước Đức vào ngày 11-2 tới đây, Lễ Đức Mẹ Lộ Đức, với chủ đề là câu nói của Chúa Giêsu sau khi kể dụ ngôn người Samaritano nhân lành ”Anh cũng hãy đi và làm như vậy” (Lc 10, 37).

Sau đây là bản dịch Sứ điệp của Đức Thánh Cha:

Anh chị em thân mến!

1. Ngày 11-2-2013 lễ Đức Mẹ Lộ Đức, Ngày Thế Giới các bệnh nhân lần thứ 21 sẽ được cử hành trọng thể tại Đền thánh Đức Mẹ Altoetting. Ngày này đối với các bệnh nhân và các nhân viên y tế, các tín hữu Kitô và mọi người thiện chí là ”thời điểm ưu tiên để cầu nguyện, chia sẻ, dâng đau khổ để mưu ích cho Giáo Hội và nhắc nhở tất cả mọi người cần nhận ra nơi khuôn mặt của người anh em đau yếu của mình Thánh Nhan Chúa Kitô, Đấng cứu độ nhân loại qua đau khổ, chịu chết và sống lại” (Gioan Phaolô 2, Thư thành lập Ngày Quốc Tế các bệnh nhân, 13-5-1992,3). Trong hoàn cảnh này, tôi đặc biệt cảm thấy gần gũi mỗi người trong anh chị em, các bệnh nhân quí mến, là những người đang sống một thời điểm thử thách khó khăn, tại các nhà từ thiện, dưỡng đường hoặc tại gia, vì bệnh bật và đau khổ. Ước gì những lời trấn an này của các Nghị Phụ Công đồng chung Vatican 2 cũng được gửi đến tất cả anh chị em: ”Anh chị em không bị bỏ rơi, cũng chẳng phải là vô dụng: anh chị em được Chúa Kitô kêu gọi, anh chị em là hình ảnh trong sáng của Chúa” (Sứ điệp gửi người nghèo, các bệnh nhân và người đau khổ).

2. Để tháp tùng anh chị em trong cuộc hành hương thiêng liêng từ Lộ Đức, là địa điểm và là biểu tượng hy vọng và ân phúc, dẫn chúng ta đến Đền thánh Altoetting, tôi muốn đề nghị anh chị em suy tư về hình ảnh biểu tượng người Samaritano Nhân Lành (Xc Lc 10,25-37). Dụ ngôn Phúc Âm được thánh Luca thuật lại được tháp nhập vào trong một loạt những hình ảnh và trình thuật rút từ đời sống thường nhật, qua đó Chúa Giêsu muốn giúp ta hiểu tình thương sâu đậm của Thiên Chúa đối với mỗi người, đặc biệt khi họ ở trong bệnh tật và đau khổ. Nhưng đồng thời, qua lời kết luận dụ ngôn người Samaritano Nhân Lành, ”Anh hãy đi và làm như vậy” (Lc 10,37), Chúa chỉ rõ đâu là thái độ mà mỗi môn đệ của Chúa phải có đối với tha nhân, nhất là những người cần được chăm sóc. Vấn đề ở đây là kín múc, từ tình thương vô biên của Thiên Chúa, qua một quan hệ nồng nhiệt với Chúa trong kinh nguyện, sức mạnh để sống hằng ngày sự quan tâm cụ thể như người Samaritano Nhân Lành, đối với những ai bị thương tích trong thân xác và tinh thần, những người đang kêu cứu, và cả những người vô danh và thiếu thốn phương tiện. Điều này được áp dụng không những cho các nhân viên mục vụ và y tế, nhưng cho tất cả mọi người, kể cả bệnh nhân, họ có thể sống tình trạng của mình trong viễn tượng đức tin. ”Không phải tránh né đau khổ, trốn chạy trước đau khổ, chữa lành con người, nhưng là khả năng chấp nhập sầu muộn và trưởng thành trong đó, tìm được ý nghĩa nhờ sự kết hiệp với Chúa Kitô, Đấng đã chịu đau khổ với tình thương vô biên” (Thông điệp Spe salvi, 37).

3. Nhiều Giáo Phụ đã nhìn thấy chính Chúa Giêsu nơi hình ảnh người Samaritano Nhân Lành, và các vị nhìn thấy nơi người bị cướp đả thương, Adam, Nhân loại bị hư mất và bị thương vì tội lỗi của mình (Xc Origne, Bài giảng về Tin Mừng Luca XXXIV, 1-9; Ambrogio, Chú giải Tin Mừng thánh Luca, 71-84; Augustino, Bài giảng 171). Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, Đấng làm cho tình thương của Chúa Cha hiện diện, tình thương trung tín, vĩnh cửu, không có hàng rào cũng chẳng có biên cương. Nhưng Chúa Giêsu cũng là Đấng ”tự cởi bỏ chiếc áo thần linh của Ngài”, hạ mình xuống từ thân phận thần linh, để mặc lấy hình người (Pl 2,6-8), và đến gần đau khổ của con người, đến độ xuống ngục, như chúng ta đọc trong kinh Tin Mính, và mang lại hy vọng và ánh sáng. Ngài không coi sự đồng hàng với Thiên Chúa, địa vị là Thiên Chúa của Ngài như một kho báu riêng (Xc Pl 2,6), nhưng cúi mình xuống, đầy lòng từ bi, trên vực thẳm đau khổ của con người, để đổ dầu an ủi và rượu hy vọng.

4. ”Năm Đức Tin chúng ta đang sống là một cơ hội thuận tiện để tăng cường việc phục vụ bác ái trong các cộng đoàn Giáo Hội của chúng ta, để mỗi người trở thành người Samaritano Nhân Lành đối với tha nhân, đối với những người đang ở cạnh chúng ta. Về vấn đề này, tôi muốn nhắc đến một số nhân vật giữa vô số các vị trong lịch sử Giáo Hội, đã giúp đỡ những người bệnh tật yếu đau, đề cao giá trị của đau khổ trên bình diện nhân bản và thiêng liêng, để trở thành mẫu gương và khích lệ. Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu và Nhan Thánh, ”chuyên gia và khoa học tình yêu” (Gioan Phaolô 2, Tông thư ”Ngàn Năm mới đang đến”, 42), đã biết sống ”trong sự kết hiệp sâu xa với cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu” căn bệnh ”đưa thánh nữ đến cái chết qua đau khổ lớn lao” (Buổi tiếp kiến chung, 6-4-2011). Đấng Đáng Kính LM Luigi Novarese, mà nhiều người ngày nay vẫn còn giữ kỷ niệm sống động, khi thi hành sứ vụ, đã đặc biệt cảm thấy tầm quan trọng của việc cầu nguyện cho và với các bệnh nhân và những người đau khổ, mà Cha thường tháp tùng đến các trung tâm Thánh Mẫu, nhất là tới Hang Đá Lộ Đức. Được đức bác ái đối với tha nhân thúc đẩy, Ông Raoul Follereau dâng hiến trọn cuộc đời để săn sóc những người bị bệnh phong cùi (Hansen) cho đến tận những vùng xa xăm hẻo lánh nhất trên trái đất, Ông cũng cổ võ Ngày Thế giới chống bệnh phong cùi. Chân phước Mẹ Têrêsa Calcutta luôn bắt đầu mỗi ngày bằng cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu trong Thánh Thể, trước khi ra đường, với xâu chuỗi Mân Côi trong tay, để gặp gỡ và phụng sự Chúa trong những người đau khổ, nhất là nơi những người ”không được mong muốn, không được yêu thương, chăm sóc”. Thánh nữ Anna Schaeffer làng Mindelstetten bên Đức, cũng biết kết hiệp một cách gương mẫu những đau khổ của chị với khổ đau của Chúa Kitô: ”Cái giường đau khổ trở thành ... căn phòng tu viện và đau khổ trở thành công tác phục vụ truyền giáo của chị.. Được củng cố nhờ Rước lễ hằng ngày, chị trở thành một dụng cụ chuyển cầu không biết mệt mỏi trong kinh nguyện và phản ánh tình thương của Thiên Chúa đối với nhiều người tìm kiếm lời khuyên của chị” (Bài giảng lễ phong thánh, 21-10-2012). Trong Phúc âm nổi bật hình ảnh Đức Trinh Nữ Maria, Người đã theo Chúa Con chịu đau khổ cho đến hy tế tột cùng trên đồi Golgota. Mẹ không bao giờ mất niềm hy vọng nơi chiến thắng của Thiên Chúa trên sự ác, đau khổ và sự chết, và Mẹ biết đón nhận với cùng một vòng tay tin yêu Con Thiên Chúa sinh ra nơi hang đá Bethlehem và chết trên thập giá. Niềm tín thác mạnh mẽ của Mẹ nơi quyền năng của Thiên Chúa được chiếu sáng nhờ sự sống lại của Cháu Kitô, Đấng ban hy vọng cho những ai ở trong đau khổ và canh tân niềm xác tín về sự gần gũi và an ủi của Chúa.

5. Sau cùng, tôi muốn nghĩ đến, với lòng biết ơn nồng nhiệt và khích lệ, tất cả các tổ chức y tế Công Giáo và xã hội dân sự, các giáo phận, cộng đoàn Kitô, các gia đình dòng tu dấn thân trong việc mục vụ y tế, tôi nghĩ đến các hiệp hội các nhân viên y tế và thiện nguyện. Ước gì tất cả đều gia tăng ý thức rằng ”khi quảng đại và yêu thương tiếp đón mỗi sự sống con người, nhất là những người yếu thế và bệnh tật, Giáo Hội ngày nay đang sống một thời điểm căn bản trong sứ vụ của mình” (Gioan Phaolô 2, Tông Huấn hậu Thượng Hội đồng Giám Mục ”Người Tín hữu giáo dân”, 38).

Tôi phó thác Ngày Thế Giới các bệnh nhân lần thứ 21 cho sự chuyển cầu của Đức Mẹ Maria Ân Phúc chí thánh được tôn kính tại Altoetting, xin Mẹ luôn tháp tùng nhân loại đau khổ, đang tìm kiếm sự thoa dịu và niềm hy vọng vững chắc, xin Mẹ trợ giúp tất cả những người can dự vào công việc tông đồ từ bi để họ trở thành những người Samaritano Nhân Lành cho anh chị em mình đang chịu thử thách vì bệnh tật và đau khổ, đồng thời tôi vui lòn ban Phép Lành Tòa Thánh”

Vatican ngày 2 tháng 1 năm 2013
Biển Đức 16, Giáo Hoàng

Trong thời gian qua, ĐTC cũng đã bổ nhiệm Đức TGM Zygmund Zimowski, người Ba Lan, Chủ tịch Hội đồng Tòa Thánh mục vụ y tế, làm Đặc Sứ của ngài đến chủ sự Ngày Thế Giới các bệnh nhân tới đây tại Trung tâm Thánh Mẫu Altoetting ở miền nam Đức. Đền thánh này được thành lập hồi cuối thể kỷ 15, sau khi một em bé 3 tuổi chết đuối được Đức Mẹ hồi sinh vào năm 1489.

Read more…

Để trở thành nhà Truyền giáo trẻ tuổi

8:52 PM |

WGPSG -- “Truyền giáo” đã từng là một từ rất xa lạ với mình: Đi đến những vùng đất xa xôi hẻo lánh, rời bỏ quê hương yêu dấu, và hy sinh tuổi thanh xuân tươi trẻ để gắn bó với những con người xa lạ, mà mình sẽ và gọi họ là “anh chị em rất yêu dấu trong Chúa Kitô”. Thuyết phục người ta tin vào một Đấng mà người ta họ không thấy, yêu một Người mà họ chưa một lần gặp mặt. Quả là gay go! và ngay cả Ngay chính mình đây, vào những lúc khủng hoảng Đức Tin trên đường đời, vẫn tự hỏi liệu Ngài có còn ở đấy không có đôi lúc còn nghi ngờ không biết có Ngài thật không!
Rồi gần đây, lại xuất hiện cụm từ “Tái Phúc Âm hóa cho phương Tây”, nghe thấy ghê gớm, vỹ đại làm sao ấy, để rồi thấy truyền giáo lại càng trở nên xa vời với mình… mới đầu còn chẳng hiểu nghĩa là gì, đợi có vị giải thích, mình mới biết là truyền giáo lại cho những người đã tin… Ôi! Nghe sao xa vời quá! Nhưng, vì “Giáo hội lữ hành tự bản chất là truyền giáo” nên các thành phần trong Giáo hội luôn cảm thấy được thôi thúc ra đi để chài lưới người. Và mình cũng không là ngoại lệ…
Trước đây, mình cứ nghĩ truyền giáo là việc của riêng các linh mục, tu sỹ, thường giáo dân như mình biết gì mà truyền giáo, rớ vào chỉ thêm hỏng việc. Các đấng bậc đi tu tốt lành, thánh thiện, ngày nào cũng đọc kinh, cầu nguyện, thế mới thuyết phục người ta theo Đạo được chứ. Nhưng không. Sau chuyên đề “Năm Đức Tin – Lời mời gọi dấn thân truyền giáo” do Đức Ông Giuse Đinh Đức Đạo thuyết giảng, mình mới vỡ lẽ nhận ra rằng: Truyền giáo là nhiệm vụ cấp bách và là ưu tiên hàng đầu của Mẹ Giáo hội. Và dù không khoác lên người chiếc áo dòng cao quý nhưng mình vẫn hoàn toàn có thể truyền giáo thật tốt.
Trước hết, phải khơi lên niềm vui sống đạo. Sẽ thôi không làm cái mặt ủ rũ khi phải bỏ giữa chừng bộ phim hay để đi dự lễ nữa. Bớt cằn nhằn, bực dọc khi đèn Noel trang trí hang đá sửa mãi mà vẫn chưa sáng. Không lấy làm phiền nếu các em thiếu nhi đòi kéo đến nhà để tập văn nghệ mừng Xuân. Cũng sẽ cố gắng để bớt than vãn rằng sao cứ tới đúng ngày ăn chay, kiêng thịt là lại thèm đủ thứ! Để rồi, mình thắp lên ngọn lửa yêu thương, qua lời khen cái kẹp tóc rất xinh của một bé gái lớp Xưng Tội, phụ tay treo cờ xí mừng lễ Phật Đản của nhà hàng xóm hay bàn tay đẩy nhẹ các em bé không Công giáo vào hàng để các em cũng được nhận bánh Trung Thu và lồng đèn như các em thiếu nhi Thánh Thể. khi đến nhà thờ xem múa lân trong rụt rè và ngại ngùng…
Người trẻ truyền giáo khi một mặt không xao nhãng đời không chỉ sống đời nội tâm sâu xa và năng kết hợp mật thiết với Bạn Chí Thánh, mặt khác không lãng quên các thực tại trần thế mà mà còn quảng đại ra đi để đồng cảm và chia sẻ và cảm thông với bao nỗi niềm của anh chị em xung quanh. Người ta có thấy Chúa đâu! Người ta Họ chỉ thấy mình và biết mình là tấm gương phản chiếu hình ảnh ngời sáng của người chàng thanh niên Giêsu mà thôi.
Muốn truyền giáo thì đâu cần phải làm những việc vĩ đại, cao cả. Mỗi tín hữu Công giáo tự bản chất đã là truyền giáo rồi. Cho nên chỉ một nụ cười rạng rỡ, một ánh mắt cảm thông, một cái siết tay chân tình, một tiếng cám ơn thật lòng hay những giọt nước mắt đồng cảm, đã là những tín hiệu, và là những dấu chỉ đường cho người ta tìm đến với Chúa. hồng ân nhưng không Ơn Trên ban để con cái Chúa ai cũng có thể dễ dàng giới thiệu Ngài với bạn bè của họ.
Dù biết rằng truyền giáo là một hành trình lâu dài và không ít lắm chông gai, nhưng mặc lấy tâm tình con thơ phó thác, tin tưởng hoàn toàn tuyệt đối vào người Cha toàn năng và yêu thương, mình chẳng ngần ngại gì nữa mà không nói như Chị Thánh Têrêsa – bổn mạng các xứ truyền giáo: “Không bao giờ Chúa gieo vào lòng tôi một ước mơ mà tôi không thực hiện được…”
Sưu tầm
Read more…

AI Video maker

pictory

Code type Ad code